Chùm thơ Thanh Quế thời đạn bom

VHSG- Mẹ tôi đang gieo từng nắm thóc/ Trên mảnh đất đạn bom nồng khét/ Giữa một buổi sớm rất trong/ Mặt trời mới mọc/ Từng nắm thóc tay mẹ tung ra

MẸ TÔI ĐANG GIEO THÓC

 

Mẹ tôi đang gieo từng nắm thóc

Trên mảnh đất đạn bom nồng khét

Giữa một buổi sớm rất trong

Mặt trời mới mọc

 

Trong nắm thóc này

Đã hiện lên hình ảnh của cha tôi

Máu đỏ khắp người vẫn xông lên phía trước

Giành từng bụi lúa khi xe thù ũi đất

Người ra đi, chưa thấy nắm thóc này

Đã hiện lên bóng dáng mẹ tôi

Trong nắng đổ, mưa rơi

Cùng bà con cấy gặt…

 

Ôi từng hạt thóc

Vàng như những tia nắng mai

Đang rải đầy mặt đất

 

Lũ giặc muốn nơi này chỉ có màu xám của tro

Chúng muốn đến đất này gieo chết chóc

Nhưng kìa, mẹ tôi đang gieo thóc

Như chuyền sự sống vào cho đất

Ngay giữa nơi chúng muốn biến thành tro

Ngay giữa đất chúng muốn gieo chết chóc

 

Mẹ tôi đang gieo từng nắm thóc

Trên mảnh đất đạn bom nồng khét

Giữa một buổi sớm rất trong

Mặt trời mới mọc

Từng nắm thóc tay mẹ tung ra

Như những tia nắng vàng rải khắp…

Sơn Tịnh, tháng 11-1970

 

NGƯỜI VỢ GÓA

 

Anh ấy ra đi

Khi tôi mười tám tuổi

Mới cưới tôi hai ngày

Anh ấy đi mãi mãi

 

Úp mặt xuống cánh đồng

Nhặt lên từng hạt thóc nuôi cha mẹ

Đêm về nằm một mình

Úp mặt lên hai cánh tay cô độc

Hai cánh tay chẳng bao giờ được bế bồng con trẻ

Sao ngày ấy ra đi anh không để lại một đứa con?

 

BUÔN KRÔNG-PA

 

Buôn Krông-pa heo hút rừng xanh

ngọn gió khô rang

thui sạm những đồi tranh trảng cỏ

âm thầm

 

Những người du kích loáng ngực trần

vác chông cắm khắp bãi

những cô gái người Chăm giã gạo nuôi quân

 

Khắp buôn lỗ chỗ hố bom

rừng cháy

những cánh tay khẳng khiu giơ lên quằn quại

người vẫn bám đất!

 

Dòng Krông-pa mênh mông

cứ chảy mãi chảy hoài ra biển cả

nào hay đâu có một buôn Krông-pa nho nhỏ

heo hút rừng sâu khởi sự đời mình

 

Tháng năm tháng năm sông trôi nhanh

bao miền quê và bao xứ lạ

người ta nhắc sông trong sách vở

 

Tôi qua đây thao thức suốt những đêm

trước bao cuộc đời thầm lặng

trong gió dậy triền miên

thăm thẳm một lời nhắc nhở

 

Chân dẫm lên đá sắc

chập chùng mùa thu.

 

ĐẰNG TRƯỚC CÓ MỸ LẾT

 

Đằng trước có Mỹ lết

Anh giao liên bảo khẽ: Chớ qua đây

 

Một đoàn cán bộ đi qua vùng này

Đồng chí trưởng đoàn yêu cầu khẩn thiết:

Chúng tôi cần phải về nhanh tới đích

Anh giúp giùm, việc không thể trễ đến mai

 

Anh giao liên gật đầu: Nào, ta đi thôi!

 

Đằng trước có Mỹ lết

Anh giao liên bảo khẽ: Chớ qua đây

 

Một đoàn tải đạn đi qua vùng này

Đồng chí chỉ huy thầm thì to nhỏ:

Chúng tôi cần chuyển đạn về thị xã

Anh giúp giùm, việc không thể trễ đến mai

 

Anh giao liên gật đầu: Nào, ta đi thôi!

 

Đoàn cán bộ qua mau

Đoàn tải đạn qua mau

Tất cả đều đi lên phía trước

Bọn Mỹ lết nằm phục kích phía sau.

Quảng Ngãi 1970

Nhà thơ Thanh Quế

 

GẶP NHAU

 

Trên đường đi công tác

qua cánh rừng Phong Cao

chiều mưa nơi đổi trực

hai đứa mừng gặp nhau

 

Nhìn em giũ ni lông

cả người đều sũng ướt

chân gầy, quần xắn cao

nghĩ mà thương đứt ruột

 

Em vẫn cứ đùa vui

rau tàu bay đem rửa

em trao anh một nửa

bữa canh ngon chiều nay

 

Em ơi về đâu em

mùa này hay bão lụt

vùng sâu đường lại căng

mìn địch giăng dày đặc

 

Mỗi đứa đi một ngả

khu chiến đang mở đều

biết em từng trải lắm

mà anh vẫn lo nhiều

 

Nhưng kìa, em em em

mỉm cười điều chi thế

vì các bạn nói vui

hay anh lo vơ vẩn

 

Mưa vẫn rơi dai dẳng

hai đứa lặng nhìn nhau

 

Thôi giao liên gọi rồi

em đi, đoàn đang đợi

 

Chiều mưa người vội vội

túm muối hầm nhường nhau…

Phú Yên 12-1971

THANH QUẾ

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *