Cuộc chiến đấu của lòng quả cảm

VHSG- “Bây giờ em là dâu của một gia đình Trung Quốc và mang quốc tịch Trung Quốc, nhưng anh hãy tin rằng em mãi mãi là người Việt Nam và sẽ tranh đấu bằng cách của mình cho sự thật.”

Tàu Cảnh sát biển Việt Nam tại bãi Tư Chính – Ảnh: internet

BỨC THƯ CỦA MỘT PHỤ NỮ VIỆT NAM LẤY CHỒNG TRUNG QUỐC

Người phụ nữ đó là cô em họ xa của tôi. Anh em tôi thân nhau từ những ngày cô còn ở trong nước bởi cô là người yêu văn chương. Cô đi du học Trung Quốc rồi yêu một người đàn ông Trung Quốc. Họ kết hôn hơn mười năm trước và có hai đứa con. Hiện cô sống và làm việc ở một thành phố lớn của Trung Quốc.

Sáng nay, tôi nhận được thư cô. Tôi muốn đưa lá thư này lên và được cô cho phép. Chỉ có điều tôi không đưa toàn bộ nội dung lá thư vì có những chuyện riêng tư của gia đình. Hơn nữa, cô nói tôi không đưa tên cô cùng tên nơi cô sinh sống. Chắc mọi người đều hiểu lý do.

Xin giới thiệu với mọi người một số đoạn của lá thư này để hiểu một phần những tình cảm và suy nghĩ của một người phụ nữ Việt Nam làm dâu Trung Quốc trong những ngày này.

NỘI DUNG MỘT SỐ ĐOẠN TRONG BỨC THƯ:

Anh Thiều kính mến,

Vậy là gần năm năm nay anh em mình không gặp nhau. Hè năm ngoái em về Việt Nam có ghé nhà anh nhưng chị Trang nói anh lại đang ở nước ngoài. Chị Trang có tặng em mấy cuốn sách của anh. Em vô cùng sung sướng tuy không xin được chữ ký của anh để làm kỷ niệm. Em đọc đi đọc lại nhiều lần cuốn Mùi Của Ký Ức. Cuốn sách viết về những món ăn của vùng sông Đáy quê mình làm em nhớ nhà vô cùng.

Trong những ngày này, em đang sống trong một trạng thái vừa buồn vừa nổi giận khi chính quyền Trung Quốc đưa tàu vào bãi Tư Chính. Em đã nói chuyện với chồng em về sự kiện đó và nói thẳng với anh ấy rằng đó là hành động xâm lược của Trung Quốc đối với Việt Nam. Hơn mười năm sống với chồng và gia đình nhà chồng, em đã nhiều lần tranh luận với họ về các hành động xâm lược trắng trợn biển đảo Việt Nam của nhà cầm quyền Trung Quốc. Đã có những ngày, em tưởng vợ chồng em sẽ phải chia tay nhau. Nhưng anh ấy yêu em và các con, hơn nữa, anh ấy là một tiến sỹ nên có hiểu biết và nhận thức của riêng mình. Chính lý do đó mà sau này anh ấy đã chia sẻ với em rất nhiều. Anh ấy đã âm thầm nghiên cứu những tài tiệu liên quan đến lãnh thổ Việt Nam và Trung Quốc để có chính kiến của mình. Khi Trung Quốc cho tàu vào bãi Tư Chính thì anh ấy đã nói với em là đây thực sự là một cuộc xâm lược. Anh ấy bảo anh ấy là người Trung Quốc nhưng trong lòng anh ấy phản đối hành động xâm lược đó. Khi nói vậy với em, anh ấy đã khóc. Chính vì tình yêu của anh ấy với em và vì sự dày vò lương tâm của anh ấy mà em yêu anh ấy. Em đã nhiều lần nói với anh ấy hãy rời bỏ Trung Quốc đến một nơi nào đó để sống. Những lần đầu, anh ấy phản đối em dữ dội. Có lúc anh ấy thét lên bảo em hãy về Việt Nam mà ở. Nhưng đến bây giờ, anh ấy đang tìm cách để đưa vợ con rời khỏi Trung Quốc. Nếu chồng em không hiểu đúng lịch sử và không tôn trọng sự thật thì chắc chúng em đã chia tay từ lâu rồi.

…………………………………………………………..

Khi người dân Hồng Công biểu tình chống lại dự luật dẫn độ, vợ chồng em đều ủng hộ người dân Hồng Công. Vì sao hầu hết người dân Hồng Công đều là gốc người Trung Quốc mà họ lại sẵn sàng chết để không trở thành người Trung Quốc thì chắc anh quá hiểu. Cũng như người Đài Loan thà chết chứ không chịu trở về với Trung Quốc. Tất cả chỉ là do chính sách của chính phủ Trung Quốc anh ạ.

……………………………………………………………..

Anh Thiều ơi, có một điều làm em lúc nào cũng sợ hãi là những đứa trẻ Trung Quốc trong đó có các con em thường xuyên bị nhồi sọ là Việt Nam đã chiếm biển, chiếm đảo của người Trung Quốc, đã phản bội Trung Quốc. Cách tuyên truyền phi sự thật và thâm hiểm này đang gieo rắc lòng hận thù Việt Nam vào lòng những đứa trẻ Trung Quốc trong đó có các con em. Một lần, con gái lớn của em đi học về hỏi em vì sao Việt Nam lại cướp biển đảo của Trung Quốc và muốn giết người Trung Quốc. Nghe xong, em choáng váng. Đêm đó, nhìn các con ngủ em đã khóc anh Thiều ạ. Hóa ra bao lời đẹp đẽ về tình hữu nghị giữa Việt Nam và Trung Quốc mà những người Trung Quốc được nghe, được đọc chỉ là những điều giả dối. Em đã từng hỏi chồng em vì sao nhà cầm quyền Trung Quốc hết đời này đến đời khác cứ tìm cách xâm lược Việt Nam ? Chồng em đã không trả lời được câu hỏi của em.

………………………………………………

Bây giờ em là dâu của một gia đình Trung Quốc và mang quốc tịch Trung Quốc, nhưng anh hãy tin rằng em mãi mãi là người Việt Nam và sẽ tranh đấu bằng cách của mình cho sự thật. Mỗi lần về nước, em đều tìm mua tất cả những cuốn sách nói về lịch sử Việt Nam và liên quan đến chủ quyền biển đảo của Việt Nam để nói cho chồng em biết và sau này nói cho các con em. Nếu không làm được như thế thì em vô tình trở thành người phản bội tổ quốc mình.

…………………………………………

Có lẽ vợ chồng và các con em sẽ không sống ở Trung Quốc lâu dài. Chúng em phải rời bỏ nơi này anh ạ. Trước khi đi đến quyết định hôn nhân với chồng em, em đã hỏi ý kiến anh. Em nhớ lúc đó anh im lặng rồi nói em hãy nghe lòng mình và quyết định. Cho đến bây giờ, em thấy quyết định hôn nhân với một người đàn ông Trung Quốc không có gì phải ân hận. Nhưng em phải có quyết định mới cho cuộc đời em và đặc biệt là các con em.

Em lúc nào cũng mong được đón anh ở Trung Quốc, nhưng có lẽ ngày đó sẽ không có vì trước sau vợ chồng em cũng đi định cư ở một nước khác trong thời gian sớm nhất có thể. Hơn nữa, mấy năm trước anh viết thư cho em thông báo anh sẽ sang Trung Quốc theo lời mời của một trường đại học. Vợ chồng em đã lên kế hoạch lái xe đi đón anh. Nhưng sau đó anh lại thông báo cho em không sang vì Trung Quốc đã cho tàu chiến ngang nhiên xâm chiếm một số đảo của Việt Nam. Anh nói với em không bao giờ anh đến Trung Quốc cho dù trước kia anh muốn đến thăm đất nước của nền văn hóa Trung Hoa.

…………………..

Anh Thiều ơi, nếu thư em có điều gì làm anh phật ý hoặc chưa phải mong anh hãy bảo ban em. Em cầu mong anh và chị Trang mạnh khỏe để chăm sóc con cháu anh nhé. Rảnh thì anh viết lại cho em mấy chữ.

Cầu mong những điều tốt lành cho đất nước mình.

Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều

THƯ NGỎ GỬI NGƯỜI EM HỌ LẤY CHỒNG TRUNG QUỐC

Em thương mến,

Cho dù đã được em đồng ý, nhưng khi đưa một số đoạn trong bức thư điện tử em gửi anh lên FB, anh chợt hoang mang và đâu đấy lảng vảng một nỗi lo sợ mơ hồ. Khi thú nhận với em qua thư về ý nghĩ ấy của mình, anh thấy xấu hổ khi em nói rằng; quyết định của em cho phép anh đưa bức thư lên là một quyết định đúng và cho dù em đang sống ở Trung Quốc thì em cũng chẳng có gì phải lo sợ. Anh sẽ chẳng bao giờ quên được dòng thư em viết “ khi mình đã yêu một ai đó, một điều gì đó mà mình còn sợ thì đó đâu phải tình yêu’’. Em nói những gì em bày tỏ trong bức thư là chuyện hết sức bình thường của mọi con người dành cho tổ quốc của mình. Cho dù vậy, nhưng từ khi đưa bức thư của em lên, anh cứ dày vò tự hỏi: việc anh công bố bức thư riêng tư giữa hai anh em mình có phải là điều cần thiết không ? Nhưng anh vẫn tin rằng bức thư ấy góp thêm một tiếng nói cùng triệu triệu người Việt Nam đang cất lên tiếng nói chân chính và dũng cảm về sự thật và về sự tồn vong của tổ quốc.

Em thương mến,

Anh thực sự xin lỗi em khi đã viết thư cho em với trạng thái hoang mang và lo lắng. Chính điều đó là anh cảm thấy hình như anh chưa thật là người xứng đáng để được em nhờ đưa bức thư của em lên. Tại sao trong hoàn cảnh của mình, em đã không hoang mang, sợ hãi mà kẻ đó lại là anh ? Em chính là người đã làm cho anh mạnh mẽ lên. Anh thực sự cám ơn em. Lúc này anh nhớ đến một bài viết của anh vừa in trên một tờ báo chính thống cách đây mấy ngày. Bài báo ấy viết về những cuộc chạy trốn trong giấc mộng của anh. Mà hình như hầu hết mọi người đều gặp giấc mộng ấy một lần trong đời. Và anh chưa bao giờ chạy thoát được những cuộc săn lùng trong những giấc mộng ấy. Đôi chân anh lúc nào cũng quỵ xuống như đôi chân người bại liệt. Và anh nhận ra khi chúng ta tìm cách chạy trốn nghĩa là chúng ta không bao giờ chạy thoát. Chỉ khi chúng ta dừng lại, bước tới trước những kẻ săn đuổi chúng ta thì chúng ta mới thoát khỏi chúng. Đấy là cuộc chiến đấu của lòng quả cảm. Và chiến thắng chỉ thuộc về những con người quả cảm mà thôi. Em là một người chiến thắng bởi em không chạy trốn, không phải trong giấc mộng, mà trong chính cuộc đời của em.

Em nhờ anh cám ơn giúp em những người đã ủng hộ tình cảm nhỏ bé của em với đất nước Việt Nam và đặc biệt với những người đã lo lắng cho số phận của em khi em đã cất tiếng một phần sự thật về chính quyền Trung Quốc đã và đang thực hiện những âm mưu đen tối với tổ quốc Việt Nam. Em nói với anh rằng em không hề sợ hãi khi có một chỗ dựa vững chắc. Đó là tình yêu tổ quốc Việt Nam, tình yêu với quê chồng em, , tình yêu với các con em và với người chồng Trung Quốc. Anh ấy đã yêu em, đã hiểu sự thật và sẽ đi cùng em suốt cuộc đời. Và lúc này, anh mới hoàn toàn yên tâm về em và gia đình nhỏ bé của em.

Xin em đừng khó chịu về một, hai người muốn anh chứng minh bức thư của em là có thật. Phải chăng họ chỉ muốn bức thư em có sức mạnh hơn nữa để lan tỏa rộng hơn nữa lúc này ???. Chúng ta không phải chứng minh điều ấy và cũng không một ai hay một thế lực nào bắt chúng ta phải chứng minh điều ấy. Tình yêu tổ quốc đâu phải cần chứng minh cho toàn thiên hạ biết. Đôi khi, một nỗi đau đớn âm thầm trong trái tim chúng ta cũng đủ để chứng minh một tình yêu bất diệt. Bức thư em viết cho anh chỉ là một bức thư thông thường chứa đựng những riêng tư và cả những điều chung, bởi mỗi chúng ta không thể nào tìm được hạnh phúc cá nhân trọn vẹn khi tổ quốc bị đe dọa.

Anh không còn lo lắng về em, anh chỉ buồn

vì sao anh lại không có thể đưa tên em cùng bức ảnh cô em họ xinh đẹp và thông minh lên để khoe với mọi người ? Anh chỉ đau đớn khi thấy rằng: vì sao con người lại phải sống trong sợ hãi khi họ cất tiếng trung thực và đầy khát vọng về tình yêu gia đình và tổ quốc mình. Có một câu hỏi đầy đau đớn luôn vang lên trong lòng chúng ta: vì sao từ những nền văn hóa lớn lại sinh ra những kẻ tham lam và độc ác ? Vì sao những kẻ đó lại có quyền chà đạp lên tự do và khát vọng sống đẹp đẽ của con người ? Vì sao họ có thể đánh tráo lịch sử một cách trắng trợn và láo xược đến như vậy ?

Em hãy nói với chồng em rằng người Việt Nam hiểu rất rõ người dân Trung Hoa và cám ơn chồng em, một người Trung Quốc, đã hiểu đúng lịch sử, công bằng với lịch sử và đã đứng bên em trong những ngày tháng khó khăn. Hãy nói với chồng em rằng anh đã tin chàng trai Trung Quốc ấy ngay lần đầu tiên em đưa về giới thiệu với gia đình. Và chàng trai Trung Quốc ấy đã và đang là em rể của anh. Hơn thế, chàng trai Trung Quốc ấy đang đứng về phía sự thật. Nhân dân nào cũng vĩ đại, nền văn hóa nào cũng vĩ đại, nhưng không phải chính quyền nào cũng đồng nghĩa với nhân dân ấy và nền văn hóa ấy. Và chính quyền Bắc kinh là một chính quyền không sinh ra từ những vẻ đẹp Trung Hoa như chúng ta đã biết.

Có bao điều anh muốn nói với em trong bức thư này nhưng không thể nào nói hết. Anh mong một ngày anh em mình sẽ được gặp nhau và nói về bao nhiều tốt đẹp của cá nhân mình và của tổ quốc mình. Hãy nói với chồng em rằng anh mong gặp lại anh ấy, ngồi uống cà phê với nhau trong một quán cà phê nhỏ có cái tên thơ mộng “ Cà phê Paris phố cũ” ở thị xã Hà Đông như những lần trước đây. Và chúng ta lại mơ về một ngày nhân loại đi tới tương lai trên cùng một con đường cho dù mỗi người ở một nền văn hóa khác nhau và nói bằng những ngôn ngữ khác nhau. Con đường đó có thể chỉ hiện ra sau 100 năm, 1000 năm nữa hoặc có thể lâu hơn, nhưng nếu không mơ về điều ấy thì chúng ta sẽ sống thế nào trong những ngày tháng tồi tệ này.

Khi anh đang viết bức thư này cho em, thì trong bóng tối mênh mông trên xứ sở này đang vang lên những giọng nói của hàng triệu triệu người Việt Nam chân chính. Giọng nói vang lên từ những ngôi nhà nhỏ bé nhưng đầy kiêu hãnh, giọng nói của tình yêu thương con người, yêu thương tổ quốc, giọng nói của sự thật dù đau đớn và giọng nói của khát vọng lớn lao mà không gì có thể dập tắt.

Cầu mong mọi điều tốt lành đến với em và gia đình nhỏ bé của em.

Thị xã Hà Đông, đêm 19.8.2019

Anh Nguyễn Quang Thiều

P/S : Anh nhớ em rất thích cái ‘huyền ảo’ của bức ảnh anh chụp Hạ Long trong chuyến đi của đại gia đình chúng ta tới Hạ Long trước kia không ? Em hay nói với anh em sẽ khổ vì tính lãng mạn của mình.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *