Vạt chiều trôi những hiềm nghi// Lời thú tội chưa kịp thốt ra tự tại/ Kẻ đa nghi mang gieo lên những muộn phiền// Người rộng lượng nuốt vào đáy nhớ/ Trái tim nhỏ bỗng chia ngăn rộng mở/ Hiềm nghi trốn biệt đến kiệt cùng.
Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ.
Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Vạt chiều trôi những hiềm nghi
Lời thú tội chưa kịp thốt ra tự tại
Kẻ đa nghi mang gieo lên những muộn phiền
Người rộng lượng nuốt vào đáy nhớ
Trái tim nhỏ bỗng chia ngăn rộng mở
Hiềm nghi trốn biệt đến kiệt cùng.
Đến bao giờ tim đá nở hoa
Người đàn bà vừa goá chồng hôm qua
Mắt còn ướt, tim còn nhưng nhức buốt
Mặc gió giông vẫn tạnh ráo từng cử chỉ
Nấc một lần rồi thắt nút khúc dây dưa
Thở cũng cần trời, đến tim đá cũng lụi tàn.
Giấc mơ khoác áo từ tâm mà đắng
Người ôm người trong ảo ảnh của đêm
Nửa nghiêng má áp gối mà nhem nhuốc tỉnh
Gió trêu ngoài cửa sổ cũng chỉ thèm tình
Nửa ngồi nhìn ra ngoài đêm đen đắng đót
Thấy rõ mình với bóng tiếc ngày trôi.
Mùa ngủ say rồi trên dốc núi
Trăng vừa tô son vừa liếc mắt nhìn
Cả vườn cây say ngủ trong đêm tĩnh lặng
Có bóng người còn thức sau rèm
Ngắm trăng và thủ thỉ tai người lời ngon ngọt
Niềm tin vẫn bị gọt rửa chạy nhon nhon.
Đại dương mênh mông nước vẫn tràn bờ
Bước chân người in dấu vào cát nóng
Sóng đã hôn bờ, xoá tan tất thảy
Nước lại tràn vào liếm hết bước người qua
Hạt cát trôi ra xa, hạt cát lại trở về bờ
Cát vẫn đầy và nước vẫn mặn mòi hát khúc mông mênh
LÊ HƯƠNG