VHSG- “Vườn tâm hồn những bông hoa đang vào mùa nở rộ/ Thơm ngát hương thiền/ Trái tim men theo hướng ánh sáng thiện lành mà đi”. Nâng niu cái đẹp và sự thiện lành bởi Nguyễn Tường Thư ngộ ra từ trải nghiệm khổ đau của chốn trọ trần gian: “Tính toan được, mất, nặng gánh đường trần/ Chưa ngộ đời vô thường/ Cái chết đến bất ngờ không ai lường trước được điều chi”
Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.
Đêm Nguyên tiêu thiện lành
Cởi chiếc áo trần gian
Nhờ ánh trăng rọi soi quán chiếu lại mình.
Vườn tâm hồn những bông hoa đang vào mùa nở rộ
Thơm ngát hương thiền
Trái tim men theo hướng ánh sáng thiện lành mà đi.
Ta tìm gì ở cõi tạm?
Giữa bộn bề cuộc sống bon chen, giành giật, dối lừa…
Người thì cười đắc thắng, kẻ thì khóc bởi thua sinh hận.
Tính toan được, mất, nặng gánh đường trần
Chưa ngộ đời vô thường
Cái chết đến bất ngờ không ai lường trước được điều chi.
Tất cả là vô thường
Mới gặp nhau vui cười, quay đi đã nhận tin dữ
Người về thế giới bên kia ngụ cư
Vội vàng không lời giã biệt
Hai bàn tay trắng buông xuôi
Giàu hay nghèo hãy nhìn vào dòng người tiễn đưa nhau lần cuối.
Đừng đánh giá con người qua hiện tượng
Thơ văn trần trụi quá thiên hạ cười chê trơ trẽn
Nghĩ tác giả là người thô thiển chẳng ra gì
Chưa chắc những người viết trau chuốt ngôn từ bóng bẩy
Bước ra đời thường dám sống thật tâm
Bản chất là thứ rõ ràng nhất không cần soi kính hiển vi.
NGUYỄN TƯỜNG THƯ