Trong giấc mơ tôi bầy chim sẻ ngủ vùi// Nhớ quên như mũi tên tẩm vẹt mòn ngày tháng/ Gọt đẽo trái tim thành ký tự không lời// Khi làn hương thương tích/ Trong lặng im trôi tiếng thở dài/ Dưới gầm trời ngày bỏ quên tôi.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.
Đâu những bờ vai yên bình trên con đò sang bến
Chiều nhớ thương mặt nước soi hình
Vài khóm lục bình trôi ký ức
Dòng sông ngày không bão giông chảy thành suối tóc
Gờn gợn nỗi buồn chòng chành bến đỗ
Hương bưởi hương cau tất tả sang bờ
Trong giấc mơ tôi bầy chim sẻ ngủ vùi
Nhớ quên như mũi tên tẩm vẹt mòn ngày tháng
Gọt đẽo trái tim thành ký tự không lời
Khi làn hương thương tích
Trong lặng im trôi tiếng thở dài
Dưới gầm trời ngày bỏ quên tôi.
Có đôi mắt buồn như mưa trên sông
Ngày khép lại ánh đèn thắp sớm
Tiếng gõ cá, ván thuyền, chuông đổ
Tiếng nước tràn bờ, miền đất phù sa
Vượt ghềnh thác phải lòng vực thẳm
Bến phu thê vắng tiếng giặt áo người…
Lang thang mặt trời bỗng khóc ban trưa
Tôi tìm tôi một ngày tháng hạ
Con đường gập ghềnh từ dạo người đi
Chiều cố đô ân cần hoang phế
Tiếng dạ rêu xanh hồn cỏ trang đài
Em tôn nữ bến bờ hư – thực
Những vì sao khuya lặn vào tiền kiếp
Trả lại chân trời trinh trắng vô ưu
Để sự sống ra đề cho cái chết
Chẳng còn ai sợ nỗi buồn khi thành cơm bữa
Khi dịch covid hoành hành
Mới tin tình yêu thương là vô điều kiện.
VÕ VĂN TRƯỜNG (QUẢNG NAM)