Thu tiễn đông về để đón xuân// Trời như lắm nhiêu khê/ Chiều đang nắng đêm gió về hun hút// Thiếu nữ được khoe áo len khăn choàng áo mút/ Khoác lên vẻ đẹp thương thương/ Gió mùa về mang rét trong sương

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ.
Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Sang đông
Gió mùa về như không hề xa lạ
Trời trở lạnh rét tê buốt giá
Tôi bồi hồi mà chẳng hiểu sao
Khi nhắc đến và cả khi đang đón nhận
Gió đầu mùa những kỷ niệm đã quen
Thu tiễn đông về để đón xuân
Trời như lắm nhiêu khê
Chiều đang nắng đêm gió về hun hút
Thiếu nữ được khoe áo len khăn choàng áo mút
Khoác lên vẻ đẹp thương thương
Gió mùa về mang rét trong sương
Chỉ riêng có ở miền ngoài
Gió mùa thương cái rét sớm mai
Mẹ bắc vội nồi khoai lên bếp
Lửa đỏ rực than hồng hai tay hơ nóng
Nồi khoai mùa đang sùng sục sôi
Khói thơm bốc lên nghi ngút đầy nồi
Ước mơ nho nhỏ đầu đời
Khi gió mùa ùa làng quê
Sáng đến trường trên con đường nhỏ
Nhà nghèo gió mùa là sợ
Manh áo rách không đủ che ấm nửa người
Trong đôi mắt học trò ước ngọn lửa nhỏ nhoi
Mùa đông năm ấy
Đêm gió bấc ngập tràn
Con co ro nằm cạnh mẹ
Bó rơm khô mẹ quây tròn bên bếp
Tấm mền đay không đắp kín nửa người
Con lớn rồi nhớ mãi hơi ấm xa xôi
PHAN THẢO HẠNH (NGHỆ AN)